[Review] Khi hơi thở hoá thinh không - When breath becomes air
[Hãy để tôi sống đầy, vì mai này có thể tôi chẳng còn tồn tại]
(Ảnh st)
Mình đã quên, hay chưa từng nghĩ đến - cho đến khi đọc When breath becomes air.
Paul là một bác sĩ phẫu thuật thần kinh thực sự giỏi, mọi thứ dường như đang mở rộng trước mắt anh, chẳng ngờ ngay sau đó là một cú rẽ đau đớn - bạo bệnh biến một bác sĩ trở thành bệnh nhân. Mọi thứ ban đầu chỉ như một vai trò mới, một thử nghiệm hay một công việc cross-section đối với anh.
Từ góc độ một bệnh nhân, nhân sinh quan của một người bác sĩ được hoàn thiện. Những cơn "đau" mà anh thường mô tả cho bệnh nhân trở nên thật, nếu như trước kia anh chỉ được biết đến chúng như một tính từ. Anh chất vấn bản thân liệu rằng "cứu chữa" có phải luôn là điều tốt nhất, vì đôi khi sự cứu chữa ấy trở thành nỗi ám ảnh của thân nhân và là ngục tù của bệnh nhân...
Theo chân Paul, bạn sẽ được nghe về cuộc sống của một sinh viên Y khoa Yale, về những giờ quay cuồng trong viện và những trăn trở đáng suy nghĩ của anh về sự sống cũng như cái chết.
Hãy đừng coi đây là một cuốn sách, vì rằng đây là những lời của Paul - một người hấp hối đang cố gắng để lại dấu hiệu cho sự "từng tồn tại" của mình. Chúng sẽ không mượt mà, chúng sẽ không văn thơ. Ngược lại, mình cảm thấy ở câu chữ một nỗi lòng, sự rối bời và hơn hết là sự chấp nhận số phận đến nao lòng.
Hãy coi đây là một bức thư, một bức thư sẽ giúp bạn nhận ra mình đang thở, để thấy trước khi là thinh không hãy nhớ mình đã sống đầy.
Đây là review mình đã post tại Goodreads cá nhân, là những cảm xúc mà khá khó nhọc mình mới có thể viết ra được ngay sau khi kết thúc cuốn sách. Dưới đây sẽ là những suy nghĩ và cảm xúc mình muốn lưu giữ lại khi đọc When breath becomes air.
*Nhiều chi tiết trong sách có thể được nhắc đến rất nhiều, hãy cân nhắc trước khi quyết định đọc tiếp*
Mình là một người nhạy cảm. Nhạy cảm đến mức những tin tức giật gân, lấy nước mắt hay những bộ phim khiến người xem khóc lóc không dừng khiến mình sợ hãi. Vì một cơ duyên từ hai chữ "thinh không" được dịch từ tựa đề của When breath becomes air, mình đã quyết định đọc cuốn sách này. Một cuốn sách không dài nếu không muốn nói là rất ngắn nhưng mình mất 6 ngày mới có thể đọc hết. Phần đầu tiên về cuộc sống sinh viên Y khoa tại Yale ban đầu thật hứng khởi, bắt đầu từ những lý thuyết y khoa mới mẻ cho đến những giờ thực hành trên "người hiến tặng".
Những giờ học thực hành phẫu thuật trên xác người luôn là điều mà một người ngoại đạo như mình vẫn biết, nhưng chẳng ai hiểu. Nhờ có Paul, những giờ thực hành và băn khoăn xung quanh những "con người" nằm đó cho sinh viên thực hành: họ là ai, hoặc ít nhất họ từng là ai, ... Paul đã chứng minh được một điều tưởng chừng như nghịch lý: Nhân tính có thể được trông thấy ở một nơi đã lụi tàn. Trong một lần thực hành trên xác, khi mổ mở dạ dày, anh để ý thấy vài viên morphine chưa được tiêu hóa hết. Nghĩa là "người hiến tặng" này đã chịu một cơn đau dữ dội trước khi qua đời.
Trong review tại Goodreads, mình có nhắc đến việc cuốn sách sẽ "không mượt mà, không văn thơ". Một mặt nào đó là như vậy, một mặt khác, cuốn sách lại thô ráp theo cách mượt mà nhất. Đọc bản gốc mình có một cảm giác rằng cuốn sách có qua tay biên tập, nhưng mà một sự biên tập hết sức trân trọng. Từng câu chữ đều được kể bằng câu chữ chân thật đời thường. Qua lời kể của Lucy, những ngày hoàn thành cuốn sách là những ngày bạo bệnh hành hạ anh nhiều nhất, giữa những buổi khám tại bệnh viện và những cơn ho gằn trên giường bệnh. Là một người sống với nghề viết, mình hiểu nghịch cảnh sẽ có thể là nguồn cảm hứng lớn lao, cũng vì thế có thể là chướng ngại kinh khủng nhất. Vượt qua mọi cơn đau, mọi nỗi bất hạnh, cuốn sách cuối cùng cũng được hoàn thành ...
Cuộc đời này có gì tươi đẹp đến mức chúng ta cần phải sống tiếp?
Đây là câu hỏi định mệnh đã định hướng cuộc đời của bác sĩ Paul Kalanithi. Chính vì câu hỏi này, khi ngành Ngôn ngữ và Triết học đang rộng mở, Paul vẫn quyết định học Y khoa và theo đuổi ngành thần kinh học để có thể tìm cho mình câu trả lời chính đáng. Chẳng ngờ vào những giây phút sắp bước qua ranh giới của sự sống, anh mới tìm được câu trả lời thực sự, một câu trả lời mình tin bạn cần tự mình đọc từ Paul.
Có những băn khoăn của Paul đem cho mình những cảm xúc không diễn tả được bằng lời. Anh nói trong ngành Y, kỹ năng hoàn hảo và xuất sắc là yêu cầu về đạo đức nghề nghiệp. "Ý định tốt chẳng bao giờ là đủ, nhất là khi có quá nhiều thứ phụ thuộc vào tay nghề của bác sĩ, khi mà sự sai khác giữa thảm kịch và tự do chỉ cách nhau có vài milimet". Ý định tốt không bao giờ là lý do cho sai lầm của một người bác sĩ. Đó là trách nhiệm nặng nề một bác sĩ phải mang trên vai.
Có một điều mình sẽ không thay đổi: đây là một cuốn sách tệ khi bạn muốn có một ngày nhẹ nhàng không âu lo.
Quên đi cuốn sách này không phải là một lựa chọn.
Midori
Tác giả còn sống chứ
Trả lờiXóamidori là nhân vật trong rừng nauy hả
Trả lờiXóa